Thất cầm một thuở

Tác phẩm Việt Nam

Tác phẩm nước ngoài

Nghệ sĩ Guitar

Adelita

Tuesday, March 22, 2011

Con bé bước về phía máy tính và lặng lẽ nhấn nút Power. Trước mặt nó đã là những bản nhạc thân quen. Mỗi lần Hà Nội mưa đêm con bé thường chọn cho mình một list dài những bản piano thánh thót và trong trẻo. Nhưng hôm nay nó lơ đãng, và click nhầm. Nó đã click vào Adelita, cái tên artist Francisco Tarrega hiện ra, chứ không phải Richard Claydeman hay Giovanni quen thuộc. Thôi kệ, hôm nay thử cảm giác.

Con bé cố nhớ những gì nó đã đọc về người nhạc công, nhạc sĩ mù Tarrega - cái tên đã trở nên quá quen thuộc với những người học guitar và mê guitar. Mà nó không thuộc số họ. Nó chỉ thích ở một thời điểm nào đó, và một vài bản nhạc nhất định nào đó. Nó không rành về guitar, chỉ biết một chút. Cái khoảnh be bé ấy đủ để nó nghe và cảm thấy đặc biệt cho riêng mình nó thôi. Adelita là 1 cái gì đó quan trọng trong khoảnh bé xíu ấy. Nó đã nghe Adelita nhiều lần lắm rồi, nhưng lần này đặc biệt, bởi nó không nghe Adelita độc tấu, mà là hoà tấu. Với mưa.

Ngoài kia là mưa, những giọt nước mưa rượt đuổi nhau rồi rơi xuống. Tiếng những giọt nước lướt nhẹ qua nhau, chạm khẽ vào nhau. Con bé thích lắng nghe thanh âm trong trẻo vang lên theo mỗi sự cọ xát giữa những khối nước mềm mại ấy. Những giọt nước thi nhau chuyển động vẫy vùng để được vang lên trong bản nhạc tưởng chừng dài vô tận.

Adelita réo rắt bên tai nó. Sắc. Dịu. Chậm.
Nó có cảm giác như người chơi đàn chơi thật chậm để chạm được hết vào từng âm thanh đang vang lên. Người chơi guitar này giống ai nhỉ? ai nhỉ? Nó cố lục lọi lại trí nhớ? Nhạc của Tarrega mang những sắc màu của âm nhạc dân gian Tây Ban Nha. Nó nhớ ra rồi?Có phải là người lặng lẽ đệm guitar cho từng vũ điệu flamenco đầy sức sống trên mảnh đất ấy? Đúng là cái dáng vẻ ấy, dáng vẻ điềm tĩnh đã làm cho nó từng tự hỏi rằng vì sao vũ điệu flamenco bồng bềnh rực lửa như thế mà luôn có bóng một nghệ sĩ đệm guitar trầm ngâm.

Mưa vẫn rơi. Adelita hoà vào với mưa lạ lắm. Nếu mưa là một khối mềm và trong thì Adelita là một lá cỏ sắc. Lấy cái lá cỏ ấy cứa vào giữa giọt nước sẽ cảm thấy được tiếng guitar cắt những giọt thuỷ tinh làm bằng mưa sắc, ngọt đến mức nào. Và thử nhìn xem, khi cứa một cọng cỏ vào giữa giọt nước thì màu cỏ xanh thế nào, long lanh thế nào, để thấy rằng những tiếng guitar kia không thể không kiêu hãnh khi biết mình đẹp nhường ấy trên bản nhạc mưa.

Khi Adelita vang lên kiêu hãnh thì mưa im lặng. Nếu mưa không im lặng, làm sao những thanh âm của Adelita lại căng ra rõ ràng đến thế được? Và khi Adelita chạm được vào góc im lặng trong con bé thì mưa bắt đầu ồn ào. Cứ đuổi chạy mê mải như thế?

?..

Vẫn mưa?
Nhưng người nhạc công đã không còn chơi nữa?
Kết thúc của mưa là những giọt nước trong vắt.
Kết thúc của Adelita là những tiếng mảnh rớt vào khoảng mênh mông.
Adelita kết thúc, và rồi sẽ có lúc cơn mưa đi qua. Chỉ còn lại một chút gì đó, cho riêng ai đó?

?..

Con bé mỉm cười. Click nhầm vào một bản nhạc khác và một chút ngẫu hững đêm mưa không phải là một điều dở. 

 

0 comments:

Post a Comment

 

2009 ·Guitar Corner by TNB